HÀ NỘI MÙA THU
HUẾ THƠ
THÁP NHẠN – TRĂNG VÀ THƠ
CÓ NHỚ NGÀY XƯA ? Sông Cái bên núi A Man
HẠ LONG Hạ Long nơi rồng đáp xuống Hóa thành biển đảo mênh mông Đứng ngắm kỳ quan tuyệt tác Hỏi ai không thấy say lòng? Một vùng lô nhô đảo biếc Trời xanh soi bóng biển xanh Núi đứng dầm chân mặt nước Ngàn năm để sóng vương tình. Ai qua Đỉnh Hương , Gà Chọi Thiên Nga, Hòn Đũa, Đầu Người Tháp Bút, Hòn Sam, Yên Ngựa... Thả hồn theo gió trùng khơi. Nhớ chăng chuyện tình chung thủy Chờ nhau hóa đá giữa trời Dấu xưa đàn tiên nữ tắm Bỏ cành trâm ngát hương rơi. Ai qua Thiên Cung, Đầu Gỗ Bồ Nâu, Sửng Sốt, Hang Luồn Trinh Nữ, Mê Cung, Ngọc Động Ngỡ mình lạc lối Đào Nguyên. Có nhớ nàng Mây, ao tắm Nam Tào, Bắc Đẩu, tiên ông Ngựa phi, voi quì, hổ phục Tiên nga trong đám cưới rồng. Có nhớ sắc hình kỳ ảo Qua từng bích họa, phù điêu Nhũ đá long lanh ngũ sắc Buông rèm lộng lẫy gấm thêu. Có thấy cây xanh nghìn tuổi Thu mình ẩn bóng thời gian Lan hài chờ chân tiên nữ Rung rinh những sắc hoa vàng. Có hiểu qua từng thế kỷ Hạ Long người đẹp hoang sơ Sớm tắm nắng hồng phơn phớt Chiều thay áo lụa vàng mơ Đêm khoác màu trăng huyền ảo Vẻ thơ trong mắt sững sờ. Có biết mùa xuân mờ ẩn Bườm dơi nhộn nhịp trong sương Mùa hè nồng nàn biển gió Hoa bừng sắc đảo vương hương. Mùa thu mưa rào trong nắng Long lanh những sắc cầu vồng Mây trắng về phương trời thẳm Hỏi tình ai đó chờ mong. Có thấy chim trời lượn sóng Cũng mang hồn đảo xa xăm Một cánh bườm nâu xinh xắn Cũng mang thương nhớ lạ lùng. Hạ Long vô cùng kỳ ảo Trải lòng đón khách muôn phương Đất trời dệt nên thơ mộng Tặng đời thêm một sắc hương. Vẻ đẹp trong hồn nhân loại Bao giờ cũng dễ gần nhau Trái tim sẽ cùng nhịp đập Hạ Long như mối tình đầu... HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG ( 12.06.2012) DÒNG SÔNG QUÊ HƯƠNG Tự thuở nào sông Bàn Thạch chảy qua, Như dải lụa uốn quanh làng lấp lánh. Sông để lại hồn tôi đầy bóng ảnh. Những dãy núi xanh Đồng Thế, Đồng Tìm. Những vạt rừng mang sắc tím hoa sim. Lơ lửng đồi mây, Chóp Vung, Mõm Ké. Có cả ngọn Đá Bia bên trời cô lẻ, Như dáng người thầm lặng đứng chờ ai. Tôi quen sông từng tháng năm dài, Như quen một dòng đời chảy qua ký ức. Trong im lặng có bến bờ thao thức, Khoảng trời xưa còn đọng ở đâu đây. Những trưa hè bao đứa trẻ thơ ngây, Bơi lội tung tăng quanh vùng nước cạn. Bãi cát, bờ tre, mây trời lãng đãng, Theo nắng xôn xao, đón gió nồm qua. Sông có nhớ về những tàng đa, Kỳ vĩ, xanh tươi giữa trời lồng lộng, Mang cả hồn quê bên bờ soi bóng, Có nụ cười chúm chím chưa tan? Có nhớ những hàng cau đọng nắng chiều tàn. Chim sáo về lượn quanh bên tổ. Đàn bò lội qua sông ì ầm con nước vỗ. Sông rộn rã tiếng cười ai để mắt tìm nhau. Chim trắng từng hàng lớp lớp về đâu Bay qua bến, mang bóng chiều man mác? Sông có nhớ tiếng gà khuya xao xác. Tiếng gọi nhau đi hái củi làm đồng? Từng buổi mờ sương người lũ lượt qua sông. Lưng áo bạc quen nước ròng ẩm ướt. Mưa nắng bao mùa mồ hôi thấm giọt! Ai hiểu được màu xanh trên ruộng lúa, đồi nương. Có một dòng đời sâu nặng sắc quê hương? Sông có nhớ buổi hoàng hôn về bến. Từ đầu núi, trăng theo người cùng đến. Người nhìn nhau trăng nước thoáng long lanh. Ánh mắt xưa như giọt nước trong lành? Sông có nhớ chiếc sõng con xuôi bờ gió lộng. Đêm soi cá nghe mái chèo khua động. Người lên bờ trăng còn lại đáy sông. Bếp lửa trên nương sực nức hương đồng. Sương lấp lánh, trăng mơ màng hóa khói? Bao kỷ niệm cùng tháng năm vời vợi. Đã trôi đi như dòng nước về đông. Nay mỗi lần đứng ngắm khúc quành sông. Ngỡ trong nước nước còn bóng ai thấp thoáng. Cô bé láng giềng, người thân, bè bạn. Cả một mùa xưa... ẩn hiện bên lòng. Để lại bao lời sâu thẳm mênh mông. Vang vọng bãi bờ, đáy sông, đồi núi! Một thời đi qua, còn đây bến đợi. Sông vẫn hiền hòa như thuở ấu thơ. Sông vẫn cho ta một lối đi về, Đầy im lặng như tiếng lòng chưa ngỏ. Ta ao ước muốn biến mình thành gió. Chạm mặt sông, chạm bờ cát, rừng cây. Ta ao ước làm phù sa lắng đọng. Mang chút tình quê nhỏ xuống sông này. 27 . 05 . 2012 HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG. ĐÁ BIA Có một Đá Bia dừng chân phương nam Lồng lộng giữa trời, uy nghi hùng vĩ Năm tháng chờ ai bên đường thiên lý Để lại màu mây đọng cả nghìn xưa. Có một Đá Bia thuở nào trong thơ Mượn ánh hào quang mặt trời rực chiếu Đất làm bàn ăn , biển làm chén rượu (1) Hẹn ước Chóp Chài giữ sắc non thiêng. Có một Đá Bia đi vào huyền thoại Đồng Trụ, Linga…vang bóng một thời (2 ) Biết có mạch rồng còn trên suối cũ Cho những nàng tiên dạo bước trăng chơi ? Có một Đá Bia đi vào lịch sử Vó ngựa kiêu hùng dậy sấm đầu non Cứ ngỡ thanh gươm rạch trời mở đất Đã khắc vào hồn hoá Thạch Bi Sơn. Có một Đá Bia đi vào ca dao Mang cả trời mây về trên cánh võng Tiếng hát trên đồng mắt ai thành sóng Thương” nẫu” nghìn năm còn lời bay xa Có một Đá Bia đứng làm cột mốc Làm Ngón Tay Trời chỉ hướng đại dương (3) Chờ cánh Hải Âu bay qua chiều tím Mang bóng trăng về vàng rực đồi sương Có một Đá Bia bên chân Đèo Cả Mượn nước Biển Hồ làm ánh gương soi Mượn nắng Vũng Rô đi vào hoa cỏ Thăm những ngôi trường rộn rã niềm vui Có một Đá Bia đứng nhìn Nhạn Tháp Như ai nhìn nhau theo suốt cuộc đời Cho hai dòng sông Đà Rằng, Bàn Thạch Kết lại thành dòng đáy mắt xa xôi… Có một Đá Bia đi vào nỗi nhớ Một đời hoá đá, một đời ngóng trông (4) Người đã xa rồi mây bay muôn thuở Còn để vầng trăng bên núi bên lòng. · * 20 / 9 /2009 * HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG …………………………………………………… (1)Ý thơ của Nguyễn Trường Tộ.Trong bài “ Quá Bi Sơn ngẫu tác” có câu: “Địa tác bàn xan, hải tác bôi”.(地 作盤, 餐 海 作 杯): Đất làm mâm ăn, biển làm chén. (2)”Đồng Trụ, Linga: Các tên khác của Đá Bia vào thời xa xưa. (3) Ngón Tay Trời : Các nhà hàng hải Pháp gọi Đá Bia là Ngón Tay Trời “ Le doigt de Dieu” (Có người dịch là ngón tay Chúa) để chỉ hướng cho tàu thuyền đi trên biển (4)Có truyền thuyết lầm tưởng Đá Bia là Hòn Vọng Phu. Đá Bia từ góc nhìn cận cảnh Đá Bia nhìn từ quốc lộ 1
BÊN GÀNH ĐÁ ĐĨA Một lần ta đến Quê hương của người Chiều buông, gió lộng Biển xanh theo trời Thấy hoa bàn chải Ngỡ ai qua đồi Một thời thơ ấu Bên gành dạo chơi Ai đem bóng nắng Hồn biển sóng tràn Rót màu thời gian Trên từng đĩa đá Ai mang phép lạ Tạc vẻ kỳ quan Để người kim cổ Nặng lòng đa mang Có ai hoá đá Thành mảnh tình riêng Nằm trên bãi vắng Trông theo bóng thuyền ? Để ta xin sóng Còn trong tim người Gởi vào cho đá Thay lời biển khơi Dẫu bao năm tháng Trời đã sang mùa Mắt ai còn đợi Rêu mòn đá xưa Dẫu ai khuất bóng Ta còn nơi đây Lòng như mắc nợ Phía trời mây bay Bên gành Đá Đĩa Ai mang bóng trăng Thả vào đáy biển Khối tình ngàn năm. * HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG *Gành Đá Đĩa là thắng cảnh cấp quốc gia, ở thôn 6, xã An Ninh Đông, huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên. Phong cảnh Gành Đá Đĩa
|